The House of Shadows
On a cold night, Hung received a strange message from his best friend, whom he hadn’t heard from in over five years. The message contained only one line: "Come to the house at the end of Shadow Lane at midnight. I need you."
Hung hesitated but, driven by curiosity and nostalgia, he decided to go. The house stood isolated by the forest, old and abandoned. The door creaked open as soon as he touched it.
Inside, everything was covered in dust and cobwebs. A rusty lantern hung from the ceiling, casting weak, flickering light that created dancing shadows on the walls. Hung moved cautiously, his heart heavy.
At the end of the hallway, a room glowed with an eerie light. When he opened the door, he saw his old friend, but something was wrong. His face was pale, his eyes sunken, and his smile twisted unnaturally.
His friend spoke:
- "You came... but it’s too late. They’re here!"
Before Hung could respond, shadows from the corners of the room surged forward, surrounding him with chilling laughter. A cold, piercing sensation ran through him, and he realized he could never escape.
The next morning, the police found the house empty. Hung had vanished without a trace, leaving behind only his phone with a final message: "Don’t come here."
中文版本:暗影之屋
在一个寒冷的夜晚,阿雄收到了一条奇怪的消息。这条消息来自他失联五年的好朋友,内容只有一句话:“今晚午夜到影子巷尽头的房子来,我需要你。”
阿雄犹豫了一下,但出于好奇和对朋友的怀念,他决定前往。那栋房子孤零零地矗立在森林边缘,破旧而荒凉。当他碰到门时,门吱呀一声自己打开了。
屋内一切都布满了灰尘和蜘蛛网。一盏生锈的灯笼悬挂在天花板上,发出微弱的光,墙上跳动着阴影。阿雄小心翼翼地迈出每一步,心情沉重。
走廊尽头,有一个房间散发着奇怪的光芒。当他打开门时,他看到了久违的朋友,但那张脸不再熟悉。苍白的脸,深陷的眼眶,还有那诡异扭曲的笑容。
他的朋友开口了:
- “你来了……但太晚了。他们来了!”
还没等阿雄反应过来,房间角落里的阴影迅速涌出,在刺耳的笑声中将他包围。冰冷的寒意刺穿了他的身体,他意识到自己再也逃不掉了。
第二天早上,警方发现那栋房子空无一人。阿雄消失得无影无踪,只留下一部手机,屏幕上显示着最后一条消息:“不要来这里。”
Ngôi Nhà Bóng Đêm
Vào một buổi tối lạnh giá, Hùng nhận được tin nhắn kỳ lạ từ người bạn thân đã mất liên lạc hơn 5 năm. Tin nhắn chỉ có một dòng: "Đến ngôi nhà cuối đường Dạ Quang lúc nửa đêm, tôi cần cậu."
Hùng ngần ngại, nhưng vì tò mò và chút hoài niệm, anh quyết định đến. Ngôi nhà nằm lẻ loi bên rừng, cũ kỹ và bị bỏ hoang từ lâu. Cánh cửa tự mở khi anh vừa đặt tay lên.
Bên trong, mọi thứ đều phủ đầy bụi và mạng nhện. Đèn lồng cũ treo lơ lửng phát ra ánh sáng yếu ớt, tạo ra những bóng đen nhảy múa trên tường. Hùng bước từng bước, lòng nặng trĩu.
Ở cuối hành lang, một căn phòng sáng lên kỳ lạ. Khi anh mở cửa, anh thấy người bạn cũ, nhưng không giống như trước. Khuôn mặt tái xanh, đôi mắt sâu hoắm, và nụ cười méo mó đến rợn người.
Bạn anh nói:
- "Cậu đã đến... nhưng muộn rồi. Họ đến rồi!"
Trước khi Hùng kịp hỏi, những bóng đen từ các góc phòng ùa ra, bao phủ anh trong tiếng cười ghê rợn. Cảm giác lạnh buốt xuyên qua người anh, và anh nhận ra mình không thể thoát ra được nữa.
Sáng hôm sau, cảnh sát tìm thấy ngôi nhà trống rỗng. Hùng biến mất không dấu vết, chỉ để lại chiếc điện thoại với dòng tin nhắn cuối cùng: "Đừng đến đây."