On the day she received a scholarship abroad, I felt a bit disappointed. I messaged back:

"You don't even like France, do you?"

"Then I like it now!" she replied, adding a laughing emoji.

I didn't know what to say. Well, we had broken up, so what was the point of lingering?

On the day I saw her off at the airport, I went to her side. The apartment I had left a year before still felt strangely familiar. She took Lắc - our cat - to France. That was also what connected us.

"Two weeks, I'll pick up Lắc for the weekend!" That was our rule.

I reminded her of everything, from the trivial stuff to clothes. Looking at me, she said:

"I'm not like I used to be."

At that moment, I was reminded that we had broken up a long time ago.

We occasionally keep in touch via Facebook.

About two years after our official breakup, I met someone new. The New Love had some similarities with her. Quiet, interesting. However, the New Love was sharper and more practical. This made our relationship balanced.

"I want to go abroad." - One time, the New Love was acting coy - "I haven't left the city in years."

"So where do you want to go?"

"To France."

"Didn't you say France was dirty?"

"Did I say that?"

The New Love furrowed her brows. For a moment, I felt guilty. No, that was what the old one said.

"Haha, my mistake then." - I said to brush it off.

That night, I checked my ex's Facebook again. In France, she took many pictures. She looked quite refreshed. Maybe she was happy.

In the middle of the night, I got up to drink beer. Sitting blankly on the chair, the New Love stood beside me, clearing her throat. Startled, I whispered:

"Did I wake you?"

"Yeah. How could I sleep when your ex is calling you in the middle of the night?"

The New Love joked, then sat opposite me, took out a cigarette, and lit it. Her slender legs were casually propped up on the table. The New Love looked so different from the gentle old love of the past.

"You knew I would guess."

"Easy to guess. But I don't blame you. You two were together for six years."

"So, are you upset?"

The New Love laughed loudly:

"Of course. But I have my own exes. Sometimes, you remind me of them."

"Yeah. We always love similar types without realizing it."

We both laughed. The New Love flicked her cigarette into the ashtray and said:

"That's life. We must move on."

"But how can you move on if you're still in pain?"

The New Love didn't answer immediately. She stood up, kissed my cheek. Before entering the bedroom, the New Love said:

"How can one forget? It will stay with you for life. But over time, it gets lighter. You'll get used to it."

The New Love and I continued our relationship. Later, we left the city to start anew in Da Lat. Our love was like many others, full of joy and arguments.

Occasionally, I still texted my ex. She often shared stories about France. I asked if she had found someone new. She said not yet.

Then one day, the ex confessed:

"You know what I hate being asked? What am I doing in France? I can't say it's a way for us to move on. Nor can I say I'm betting my future on studying abroad without knowing what life will be like."

I heard her voice through the microphone. At that moment, her voice was calm. I understood, we were in the middle of that journey. Between forgetting and remembering. Between moving on and looking back.

"Yeah." - I replied - "I also want to say we'll remember each other forever. But eventually, everything lightens up. You'll love someone new."

On the other end, she gave a faint laugh.

We ended the conversation. Outside, I saw the New Love picking mushrooms. After the rain, the ground was damp. The mushrooms were fresh.

"Let me."

I said. The New Love smiled. And together, we created new memories.

________________________________________________________________________________

Ngày em nhận được học bổng ở nước ngoài, tôi có chút hụt hẫng. Tôi nhắn tin lại:

"Em đâu thích nước Pháp?"

"Thì bây giờ em thích!" Em đáp, rồi để lại biểu tượng cười.

Tôi không biết nói gì. Cũng tốt, đã chia tay rồi, cứ dây dưa mãi thì bao giờ mới bước tiếp?

Ngày tiễn ra sân bay, tôi đến bên em. Căn hộ tôi đã rời đi 1 năm trước vẫn thân thuộc đến lạ. Em mang con Lắc - chú mèo của chúng tôi sang Pháp. Đó cũng là thứ kết nối tôi và em.

"Hai tuần, anh lại đón Lắc sang nhà cuối tuần nhé!" Đó là luật chúng tôi đặt ra.

Tôi nhắc nhở em mọi thứ, từ mấy thứ lặt vặt đến quần áo. Quay sang nhìn tôi, em bảo:

- Em đâu còn như ngày xưa.

Lúc ấy, tôi lại nhớ ra, rằng chúng tôi chia tay đã lâu rồi.

________

Chúng tôi thi thoảng liên lạc với nhau qua Facebook.

Được khoảng 2 năm từ khi chia tay chính thức, tôi quen người mới. Tình Mới có vài nét giống em. Trầm tính, thú vị. Tuy nhiên, Tình Mới sắc sảo và thực tế hơn. Điều đó khiến quan hệ của chúng tôi cân bằng.

- Em muốn đi nước ngoài. - Một lần, Tình Mới nhõng nhẽo - Mấy năm nay, em chẳng được rời khỏi thành phố.

- Thế em muốn đi đâu?

- Sang Pháp.

- Em bảo Pháp bẩn lắm còn gì?

- Em có nói thế à?

Tình Mới nhíu mày. Phút chốc, tôi chột dạ. Không, đó là người xưa nói.

- Haha, vậy anh nhầm. - Tôi nói cho qua chuyện.

Tối đó, tôi lại vào facebook người cũ. Ở Pháp, em chụp ảnh nhiều nơi. Trông người khá tươi mới. Có lẽ, em hạnh phúc.

Nửa đêm, tôi nhỏm người dậy, uống bia. Ngồi thẫn thờ trên ghế, Tình Mới đứng cạnh tôi, hắng giọng. Giật nảy, tôi hỏi khẽ:

- Anh làm em thức à?

- Ừ. Sao em ngủ được khi bồ cũ của anh gọi anh dậy nửa đêm?

Tình Mới nói đùa, rồi ngồi đối diện tôi, lấy bao thuốc, châm lửa. Đôi chân nuột nà của Tình Mới gác lên mặt bàn đầy bất cần. Trông Người Mới thật khác với Tình Cũ đầy dịu dàng năm xưa.

- Anh biết em sẽ đoán ra. - Tôi nhún vai.

- Dễ mà. Nhưng em không trách anh. Hai người quen 6 năm mà.

- Vậy là có buồn?

Tình Mới cười lớn:

- Tất nhiên. Nhưng em cũng có hội người yêu cũ. Đôi khi, anh cũng khiến em nhớ đến họ.

- Ừ. Chúng ta luôn yêu những kiểu người na ná nhau mà không hề biết.

Tôi và Tình Mới bật cười. Tình Mới thảy đọt thuốc vào gạt tàn rồi nói:

- Đời là thế. Phải đi tiếp thôi.

- Nhưng làm sao em bước tới nếu còn buồn khổ?

Tình Mới không đáp vội. Người Ấy đứng dậy, hôn lên má tôi. Trước khi bước vào phòng ngủ, Tình Mới nói:

- Sao mà quên được, nó sẽ theo anh suốt đời. Nhưng theo thời gian, nó nhẹ đi. Rồi anh sẽ quen thôi.

__________

Tôi và Tình Mới tiếp tục yêu nhau. Sau này, chúng tôi rời đô thị, lập nghiệp ở Đà Lạt. Tình yêu của chúng tôi như bao người, đầy niềm vui và cũng lắm cãi vã.

Thi thoảng, tôi vẫn nhắn tin cho em - người cũ. Em cũng hay kể những chuyện ở Pháp. Tôi hỏi, em yêu ai chưa. Em bảo chưa.

Rồi một ngày, người cũ thổ lộ:

- Anh biết em ghét bị hỏi gì không? Rằng em sang Pháp làm gì? Em không thể nói rằng đó là cách tốt để em và anh tiếp tục đi tiếp. Em cũng không thể nói mình đặt cược tương lai vào một chuyến du học mà chẳng biết đời sẽ ra sao.

Tôi nghe em nói qua micro. Khi đó, giọng em bình tĩnh. Tôi hiểu, chúng tôi đang ở giữa đoạn đường đó. Giữa quên và nhớ. Giữa đi tiếp và ngoảnh lại.

- Ừ. - Tôi đáp - Anh cũng muốn nói mình sẽ nhớ nhau suốt đời. Nhưng rồi, mọi thứ nhẹ đi. Em sẽ yêu người mới thôi.

Đầu dây bên kia, em cười khẽ.

Chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện. Ra bên ngoài, tôi thấy Tình Mới đang hái nấm. Sau cơn mưa, mặt đất ẩm ướt. Nấm thật tươi.

- Để anh.

Tôi đáp. Tình Mới cười. Và chúng tôi cùng nhau tạo ra kỷ niệm mới.